{jcomments off}
Em hát ở giàn khoan
Sân khấu giả, diễn viên là thật
Lần đầu tiên em hát ở giàn khoan
Biển rộng quá, chỗ ngồi thì chật
Sóng nước chen ngang giữa nhịp đàn.
Ngại chi em dẫu thiếu phông màn
Không chỗ hóa trang, vây quanh bao ánh mắt
Sân khấu giả, người xem là thật
Ngân lên cao vút cung đàn!
Sáo sang sông thì con sáo về ngàn
Xin chớ hát “non mòn biển cạn”
Năm mươi mét – thương người thợ lặn
Anh bao giờ dám bỏ nghề khoan.
Mai em về vầng trăng không tan
Để lại mênh mông một trời với biển
Và cánh thợ lại “dệt” thêm nhiều chuyện
Lần đầu tiên em hát ở giàn khoan.